CHO T̀NH-YÊU LÊN NGÔI

 

Tiểu Thuyết Chủ Đề "Hạnh Phúc là viên măn Yêu Thương"

 

Tâm Phương Cao Tấn Tĩnh

 

1

 

Ngao ngán: người vợ dễ thương nhưng không thương dễ! Rùng rợn: lâu đài t́nh ái hôn nhân đầy những ác mộng kinh hoàng!

 

Tâm trạng tan hoang đổ nát. Tâm một ḿnh ngồi trong góc quán ăn, lật lật mấy trang báo trên bàn, cho qua giờ ăn trưa giản dị của ḿnh. Thuốc không hút. Rượu không nhậu. Bài không chơi. Gái không quen. Chỉ biết có gia đ́nh. Là trên hết. Là trước hết. Là tất cả. Thế mà... !

 

Uể oải đứng lên để trả tiền ăn trưa và trở về văn pḥng làm việc cho hết một ngày. Một ngày như mọi ngày: vừa cô đọng, vừa vô vọng. Vô vọng như thời gian bị loại thanh lọc, bị screened-out bên trại tị nạn Đông Nam Á. Cô đọng như chuỗi ngày bị tẩy năo, bị brain-wash, trong trại cải tạo của các tù nhân chính trị dưới chế độ cộng sản hung tàn sắt máu.

 

Gấp trang báo cuối cùng lại trước khi rời bàn ăn, Tâm chợt nheo đôi mắt:

 

Cơ Hội Cuối

(Last Chance)

 

Bạn đang buồn thảm..

nhưng xin đừng nản!

Bạn đang buồn chán...

nhưng xin đừng ngán!

Tăm tối và tuyệt vọng?

Đường hầm:

có lối vào chắc chắn phải có lối ra!

Chia Sẻ Tâm Linh

(Spiritual Sharing)

xin chờ bạn ở cuối đường hầm

(theo bản đồ chỉ dẫn đính kèm).

Đến với

Chia Sẻ Tâm Linh,

Bạn không tốn ǵ,

ngoại trừ niềm tin của Bạn.

Không cần lấy hẹn.

Cứ đến,

Bạn sẽ gặp, sẽ thấy, sẽ toại nguyện!

 

Trân trọng mời bạn.

 

Nhún vai... Bỏ mấy đồng bạc típ trên bàn, Tâm đến quầy trả tiền. Lên xe, nổ máy, chằng seat belt. Dựa đầu vào ghế ngồi: "Cơ Hội Cuối"!

 

 

Bị ám ảnh, Tâm mở lại trang báo, đọc kỹ mục quảng cáo thêm một lần nữa. Mỉm cười... Chàng sang số, de xe, quẹo phải rồi thẳng tiến về phía trước mặt. Mung lung suy nghĩ...

 

 

"Cơ Hội Cuối". Phải, sự hiện diện của Tâm ngay giây phút này đây, trên chiếc xe Lexus 94 chàng đang lái, tại thiên đường tư bản Mỹ quốc chàng đang sống, đă là một chứng cớ sống động nhất, hiển nhiên nhất, trong cuộc đời ở vào lưng chừng tuổi "tứ thập nhi bất hoặc" của ḿnh, về những "Cơ Hội Cuối".

 

 

Phương, người vợ của chàng, trẻ đẹp nhưng đơn côi, phải lăn lộn với đời để có đủ khả năng thường xuyên thăm nuôi người chồng bị học tập cải tạo vô hạn định. Chính t́nh yêu tha thiết đó của nàng, chính ḷng chung thủy tuyệt đối của nàng chỉ biết có chàng, là động lực duy nhất thôi thúc chàng, mới chỉ sau 6 tháng trời xa cách, đă thà chết chứ không thể nào sống thiếu nàng được nữa. H́nh ảnh người vợ yêu qúi nhất trên đời đă làm chàng bất chấp tất cả, và chịu đựng mọi sự, cho đến khi được đoàn tụ với nàng. 

 

 

Cuộc vượt thoát đại, mà Tâm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hoàng không thua kém ǵ cuốn phim "Great Escape" của Mỹ, để về với vợ không ngờ lại được toại nguyện, đă trở thành chiếc đ̣n bẩy cho cuộc vượt thoát thứ hai của cả hai vợ chồng chàng ngay sau đó.

 

 

Cuộc vượt thoát thứ nhất của một ḿnh chàng, cái giá phải mặc cả và có thể phải trả để được sống với vợ, chính là mạng sống của chàng. Nghiă là chàng có thể sẽ phải hoàn toàn và vĩnh viễn mất nàng.

 

 

Cuôc vượt thoát thứ hai này của cả hai vợ chồng chàng, cái giá phải mặc cả và có thể phải trả một cách vô cùng đau đớn, không phải là tiền để có thể xuất ngoại như một thuyền nhân, một boat poeple, cũng không phải là chính sách cưỡng bách hồi hương, mà là chính tấm thân ngọc ngà của Phương.

 

 

Trong thời gian ở trại tị nạn Đông Nam Á, là một tù nhân chính trị chính cống, Tâm vẫn bị  screened-out. Uất ức! Nhưng, có vợ là có tất cả. Lần này, không phải một ḿnh chàng bị tù, đơn độc trong ngục tù Việt Nam nữa, mà là bị nhốt chung một cặp với vợ, giữa ngục tù quốc tế. Trong thời gian chờ đợi đến phiên được kêu gọi t́nh nguyện hồi hương, chàng đă tranh đấu cho đến cùng. "Cơ Hội Cuối" đă đến. Mọi sự đă được sáng tỏ. Cuộc exodus, xuất hành của vợ chồng và đứa con thai nhi đă xẩy ra.

 

 

Giờ đây hai vợ chồng chàng đang ở ngay trên miền Đất Hứa, thiên đường mơ ước của bao người Việt Nam  c̣n ở Việt Nam, ở trong các trại tù cải tạo, hay ở tại các trại tù tị nạn Đông Nam Á. Thế mà...

 

 

Lắc đầu... Mở cửa bước ra khỏi xe, Tâm đi thẳng vào văn pḥng làm việc của ḿnh, trước ánh mắt dịu dàng nh́n theo của cô thư kư thời trang duyên dáng của chàng, ngồi làm việc ngay cửa ra vào văn pḥng chàng.

 

 

"Cơ Hội Cuối", chàng thầm nhủ. Biết đâu đây lại là một "Cơ Hội Cuối" khác th́ sao. Đọc lại mục quảng cáo một lần nữa. Tại sao lại không quảng cáo là Mental Health Counseling, là vấn sự tâm nạn, mà là "Spiritual Sharing", là chia sẻ tâm linh. Thành phần này là ai? Họ có thể là một thành phần không có bằng cấp hay chứng nghệ tâm lư ǵ hết, cả về degree ra trường cũng như license hành nghề, như các thành phần chuyên môn hiện nay là Clinical Psychologist, tâm lư gia trị liệu, hoặc Psychiatrist, bác sĩ tâm bệnh v.v. Hay họ là thành phần ẩn sĩ, cao tăng,  linh mục chăng?

 

 

Tuy nhiên, đối với tâm trạng của một người đang chới với giữa biển đời, hầu như kiệt sức sắp buông xuôi cho sóng gió phũ phàng của cuộc sống phủ lấp như chàng, dầu sao cũng là một tấm ván, một "last chance".

 

 

Chàng đă một ḿnh vượt thoát khỏi ngục tù cộng sản. Rồi cùng với vợ và thai nhi trong bụng vợ, chàng đă xuất hành từ miềm đất tù đầy tị nạn đến vùng trời tự do. Lần này, chàng nhất định cũng phải vượt thoát, phải xuất hành. Không những cho ḿnh chàng, hay cho vợ chàng, mà là cho cả hai đứa con vô tội, hoa trái yêu thương nẩy sinh từ t́nh yêu "nên một thân thể" của cả hai vợ chồng chàng.

 

 

Họ là thành phần nào đi nữa, ḿnh cũng phải đến cho biết. Theo kinh nghiệm cuộc đời, khi mà mọi sự không c̣n giải quyết được theo tự nhiên nữa, nghĩa là khi nỗ lực của con người đă đi đến tận điểm của nó, th́ chỉ c̣n "niềm tin" mới có thể giải quyết được những ǵ đă làm cho con người bó tay, đầu hàng. Nguyên hai chữ "niềm tin" ở trong mục quảng cáo này đă chứng thực thế giá không tầm thường của thành phần chủ trương "Chia Sẻ Tâm Linh".

 

 

"Chia Sẻ Tâm Linh", bởi thế, theo Tâm hiểu ở đây, sẽ không phải là một phương pháp trị liệu tâm lư, như psycho-therapy, hay điều trị tâm bệnh, như psychiatric treatment. Mục quảng cáo đă nói thật chí lư: "Đường hầm: có lối vào chẳng nhẽ không có lối ra". Thế nhưng, dù đă xoay sở hết cách, Tâm vẫn loay hoay không thấy lối ra, khong thấy exit đâu cả. Càng cố càng bí. Càng bí càng nản. Càng nản càng mệt. Càng mệt càng chán. Cuộc đời Tâm đến nay thực sự đă hoàn toàn là một ngơ cụt, đă đụng dead end. "Buồn thảm, nhưng đừng nản. Buồn chán, nhưng đừng ngán".

 

 

Được. Nhất định đi. Đi t́m Exit ra khỏi đường hầm. Biết đâu "Chia Sẻ Tâm Linh" sẽ là một chớp sáng cuối đường hầm? Hay ít ra ở đó cũng sẽ có một cơ quan bí mật nào đó để ḿnh có thể vượt thoát.

 

 

Đi ngay bây giờ. Tự nhủ một cách phấn khởi và dứt khoát như thế, Tâm t́m địa chỉ chính xác hơn trong bản đồ tổng quát căn cứ vào bản họa đồ hướng lộ của chỗ "Chia Sẻ Tâm Linh" theo mục quảng cáo. Nh́n đồng hồ: "C̣n kịp".

 

 

Thế nhưng, việc Tâm phải làm đầu tiên trước khi đi là:

 

 

- Hi cưng, nhớ cưng quá đi...

 

 

- Thôi đi ông. Tôi chán tuồng hát bội của ông rồi. Đóng màn đi là vừa!

 

 

- Được, anh chẳng những đóng màn mà c̣n giải nghệ nữa. Để làm điều đó, tối nay anh có thể về trễ một chút đấy nghe. Có ǵ mấy mẹ con cứ ăn cơm tối trước đi, đừng chờ bố nhé.

 

 

- Tuồng hát bội đến hồi kết thúc có khác. Hấp dẫn thật. Bí mật thật...

 

 

- Quả là bí mật. Nhưng nội dung của bí mật này chính là người vợ yêu qúi nhất trên đời của anh!

 

 

- ... (thở dài)

 

 

- Phương ơi, anh thương em lắm mà. Thôi bye cưng nghe.

 

 

Cho dù có thế nào đi nữa, ḿnh cũng phải leo lên trước, rồi lôi nàng lên sau, cho khỏi hang động càng ngày càng nghẹt thở này. Đặt điện thoại c̣n hững hờ trên tay xuống, cầm tờ báo, Tâm bước ra khỏi văn pḥng làm việc của ḿnh.

 

 

- Tôi có chút chuyện phải đi ngay. Có ai cần gặp tôi hay điện thoại cho tôi, xin cô cứ nhận message của họ và nói mai tôi sẽ liên lạc lại với họ sau nhé.

 

 

 

- Dạ vâng!

 

- Thôi chào cô.

 

 

Không để ư ǵ đến ánh mắt nồng nàn nh́n theo của cô thư kư, Tâm đi nhanh ra xe. Nhắm thẳng hướng Đông, hướng mặt trời mọc, bỏ lại sau lưng hướng Tây, hướng mặt trời về chiều đang lặn xuống dần dần cho màn đêm giăng tỏa.

 

 

Nh́n vào bản hoạ đồ hướng lộ nơi "Chia Sẻ Tâm Linh", Tâm đoán được phần nào địa điểm của nó. Chắc chắn nó sẽ không ở những vùng ngoại ô sang trọng của dân cư có tiền, như khu của gia đ́nh chàng đang ở. V́ địa điểm của nó, như chàng đă đối chiếu với bản đồ chính, th́ không ở vào những vùng mà đường lối chằng chịt như màng nhện. Trái lại, địa điểm này ở một vùng có vẻ trống vắng, như thuộc về một miền quê hẻo lánh nào đó.

 

 

Một tiếng sau, xe Tâm lái không c̣n chạy trên xa lộ nhiều lanes rộng răi và lúc nào cũng tấp nập nữa, mà là đang đơn độc trên một hương lộ  hai lanes ngược chiều nhau. Trước mặt là rặng núi mờ mờ, chung quanh là cánh đồng với những bó cỏ mới cắt cho ḅ ăn c̣n ngổn ngang chưa thu cất. Bên trái, về hướng Bắc, nổi bật lên giữa cánh đồng là một lũy tre, hơi giống những rặng tre từ ngoài bờ đê Hồng Hà dẫn vào trong làng của Tâm, ở ngoài Bắc Việt trước năm 1954.

 

 

Trong lũy tre này, chính là địa điểm  "Chia Sẻ Tâm Linh" mà chàng muốn t́m đến. Trước mặt chàng bấy giờ là một ngôi nhà cổ điêu tàn. Hai bên hông nhà là dẫy dâm bụt, cao bằng đầu người, được tiả thẳng tắp, kéo dài đến tận dẫy tre bao quanh khu vực.

 

 

Vùng của gia đ́nh chàng đang lưu ngụ ít xẩy ra những vụ lộn xộn như những vùng đông dân thiểu số ở những thành phố lớn. Tuy nhiên, đến một nơi lạ hoắc, hẻo lánh và vắng hoe này, dầu sao cũng phải cẩn thận.

 

 

Ngồi trong xe quan sát, Tâm thấy có tất cả bốn chiếc xe, đậu bên nhau rất thứ tự, trước tiền đường của ngôi nhà, hai bên bậc thang.

 

 

Từ trái sang phải là một chiếc pick up GMC cũ kỹ chở đồ làm vườn, một chiếc Cadillac có ghế ngồi cho trẻ em dưới 40 cân anh, một chiếc Mazda 909 mà cái bửng phía sau  xe có dán câu nói của Khổng Tử "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", và một chiếc xe Jeep mui trần với hai ống nhún kênh kiệu làm cho cả chiếc xe chổng mông lên cao chúi về phía đằng trước.